Từ thuở hồng hoang, khi trời đất còn chưa phân định rõ ràng, loài người chưa hề xuất hiện, chỉ có thiên nhiên hoang sơ và muôn thú tự do sinh sống. Câu chuyện “Sự tích loài người” được truyền miệng qua nhiều thế hệ như một cách lý giải huyền bí và đầy màu sắc về sự hình thành của con người trên Trái Đất. Với hình ảnh các vị thần nặn người từ đất sét, thổi hơi thở và ban tặng trí khôn, truyện không chỉ phản ánh trí tưởng tượng phong phú của cha ông ta, mà còn gửi gắm thông điệp nhân văn sâu sắc: con người sinh ra để yêu thương, đoàn kết và sống tử tế với nhau.
Sự tích loài người
Ngày xửa ngày xưa, khi trời đất còn hỗn mang, chưa có con người, muôn loài đều do Ngọc Hoàng – vị thần tối cao trên thiên đình – cai quản. Một hôm, Ngọc Hoàng nhìn xuống hạ giới, thấy cảnh vật đẹp đẽ, cây cối xanh tươi, chim muông ca hát nhưng lại thiếu bóng dáng sinh vật có trí tuệ, biết lao động, biết sáng tạo và biết yêu thương.
Ngọc Hoàng bèn sai Thần Đất và Thần Lửa xuống trần gian, tạo nên hình hài con người. Thần Đất nặn người từ đất sét, còn Thần Lửa dùng ngọn lửa thần để nung cho đất cứng lại. Cứ thế, ngày ngày hai vị thần miệt mài tạo nên những hình người đầu tiên: người cao, người thấp, người mập, người gầy, mỗi người một vẻ, chẳng ai giống ai.
Khi đã tạo hình xong, Ngọc Hoàng ban cho loài người hơi thở, và từ đó, con người bắt đầu biết sống, biết nói, biết cười và biết yêu thương. Ngài còn ban cho họ trí khôn và đôi tay, để họ có thể xây dựng nhà cửa, trồng trọt, chăn nuôi, tạo nên cuộc sống riêng của mình trên mặt đất.
Tuy nhiên, vì vội vã muốn có thật nhiều người, có lần Thần Đất nặn người vào ngày mưa, đất chưa kịp khô, Thần Lửa lại phải nung gấp, nên có người ra đời da trắng, người thì da đen, người lại vàng – từ đó sinh ra nhiều màu da khác nhau.
Lúc đầu, số người ít, ai cũng sống chan hòa, yêu thương và giúp đỡ nhau. Nhưng càng ngày, con người càng sinh sôi nảy nở, dần có người tham lam, ích kỷ, gây chiến tranh, làm điều sai trái. Ngọc Hoàng buồn lòng, bèn răn dạy: “Con người sống ở đời phải biết tôn trọng lẫn nhau, biết yêu thương, hiếu thảo với cha mẹ, và gìn giữ những điều tốt đẹp trong lòng thì mới xứng đáng là sinh vật có trí khôn nhất.”
Từ đó đến nay, con người luôn được xem là loài thông minh, nhưng cũng phải gánh lấy trách nhiệm giữ gìn thế giới, sống tử tế với nhau, để không phụ lòng các vị thần đã tạo ra mình.
Ý nghĩa của sự tích về loài người
Sự tích loài người là một câu chuyện dân gian mang nhiều ý nghĩa sâu sắc về mặt nhân văn, đạo lý và văn hóa truyền thống. Trước hết, truyện lý giải một cách gần gũi và sinh động nguồn gốc con người, thể hiện trí tưởng tượng phong phú của ông cha ta trong việc lý giải thế giới tự nhiên và xã hội.
Bên cạnh đó, câu chuyện còn nhấn mạnh rằng con người là loài có trí tuệ, được tạo ra với tình thương và trách nhiệm. Con người sinh ra không chỉ để tồn tại mà còn phải biết sống tử tế, yêu thương, chia sẻ và tôn trọng lẫn nhau.
Ngoài ra, sự tích còn gửi gắm bài học về sự đa dạng của con người, thể hiện qua màu da, hình dáng… nhưng tất cả đều có chung một nguồn gốc – cho thấy tinh thần bình đẳng và đoàn kết giữa các dân tộc.
Tóm lại, sự tích về loài người không chỉ là một câu chuyện kể, mà còn là thông điệp nhắc nhở con người sống đúng với giá trị đạo đức, biết ơn nguồn cội và cùng nhau gìn giữ thế giới tốt đẹp hơn.
Xem thêm: