Giữa núi non trùng điệp vùng Đông Bắc Việt Nam, có một hòn đá mang hình người phụ nữ bồng con đứng chờ – được người đời gọi là Hòn Vọng Phu. Tương truyền đó là nàng Tô Thị, người phụ nữ vì chồng ra trận mà mỏi mòn chờ đợi đến hóa đá. Sự tích nàng Tô Thị không chỉ là một truyền thuyết buồn mà còn là biểu tượng bất tử của lòng chung thủy, đức hy sinh và tình mẫu tử thiêng liêng. Câu chuyện ấy đã trở thành một phần không thể thiếu trong kho tàng văn hóa dân gian Việt Nam, được nhắc nhớ qua bao thế hệ như một lời tri ân những người vợ hiền, mẹ đảm trong đời sống xưa và nay. Cùng truyenhay247 khám phá nội dung và ý nghĩa của câu truyện dưới đây nhé.
Cùng đọc truyện – Sự tích Nàng Tô Thị
Ngày xửa ngày xưa, tại vùng trấn Kinh Bắc có một gia đình nhỏ sống hạnh phúc cùng hai người con: một trai tên Tô Văn, một gái tên Tô Thị. Mỗi khi cha mẹ ra đồng làm việc, hai anh em lại chơi đùa cùng nhau trong sân. Thế nhưng, trong một lần ném đá tinh nghịch, Tô Văn vô tình ném trúng đầu em gái khiến Tô Thị ngã xuống, máu tuôn ra đầm đìa. Quá hoảng sợ, Tô Văn bỏ chạy khỏi nhà, không dám quay đầu lại. May thay, một bà hàng xóm tốt bụng kịp chạy sang, lấy thuốc lá rịt vết thương, cứu sống cô bé.
Khi người mẹ trở về thì Tô Thị đã tỉnh lại, còn đứa con trai thì biệt tăm không một lời nhắn gửi. Nỗi nhớ thương và đau đớn vì mất con khiến người mẹ sinh bệnh, rồi qua đời, bỏ lại Tô Thị mồ côi một mình.
Năm tháng trôi đi, một cặp vợ chồng chủ quán cơm tốt bụng nhận nuôi Tô Thị và đưa cô lên xứ Lạng mở hàng bán nem. Thời gian qua nhanh, Tô Thị trở thành cô gái xinh đẹp, đảm đang, hàng nem của nàng cũng nổi danh khắp vùng. Dù được nhiều người để ý, nàng vẫn chưa chọn được ai làm bạn trăm năm.
Cho đến một ngày, một chàng trai trẻ tuổi ngoài hai mươi, gương mặt khôi ngô, mang thuốc Bắc lên xứ Lạng bán, tình cờ gặp Tô Thị và đem lòng thương mến. Họ nên duyên vợ chồng và có với nhau hai người con. Một buổi chiều, khi người chồng đang bế con nhỏ ngồi trên bậc cửa trò chuyện với vợ, chợt thấy trên đầu nàng có vết sẹo lớn. Hỏi ra mới biết, Tô Thị chính là em gái ruột thất lạc năm xưa của chàng – Tô Văn.
Từ sau ngày phát hiện ra sự thật nghiệt ngã, lòng Tô Văn rối bời. Không chịu nổi giằng xé trong tâm can, chàng quyết định xin ra lính và biệt tích. Tô Thị từ đó cũng bỏ bê việc buôn bán, ngày ngày bế con lên chùa Tam Thanh, thắp hương cầu nguyện cho chồng bình an và sớm quay về.
Một ngày nọ, giữa cơn mưa lớn và giông gió bủa vây, Tô Thị vẫn một lòng đứng trên núi, ôm con ngóng về phương trời xa nơi chồng đã ra đi. Trời càng nổi bão, nàng càng đứng vững. Và rồi, trong khoảnh khắc trời đất giao hòa, Tô Thị cùng đứa con hóa đá tự bao giờ. Người dân xứ Lạng từ đó gọi nơi ấy là Hòn Vọng Phu – đá trông chồng, như một minh chứng cho tình yêu son sắt và đợi chờ vô vọng của một người phụ nữ thủy chung.
Ý nghĩa nhân văn của truyện
Sự tích nàng Tô Thị là câu chuyện cảm động về lòng thủy chung, sự chờ đợi mòn mỏi và đức hy sinh của người phụ nữ Việt Nam xưa. Truyện còn là lời nhắc về nỗi đau của sự chia ly, định kiến, và số phận nghiệt ngã, đồng thời khơi dậy niềm cảm thông sâu sắc đối với những người mẹ, người vợ tảo tần trong xã hội xưa. Không chỉ là một truyền thuyết, đây còn là biểu tượng sống động cho vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ – biết yêu thương, nhẫn nại và hy vọng đến tận cùng.
Xem thêm: